CÓ MỘT ĐÀ LẠT BÌNH YÊN NHƯ THẾ
Mỗi lần ai đó hỏi Việt Nam này nơi nào mình thích nhất thì “ Đà Lạt” sẽ luôn là cái tên xuất hiện đầu tiên. Không hiểu tại sao mình lại thích Đà Lạt đến thế, có những tình yêu không thể diễn đạt bằng lời nói.
Đà Lạt – nơi sự hoài cổ vẫn tồn tại len lỏi trong thành phố đang đổi mới từng ngày. Mình đã từng nghe được rất nhiều giai thoại về Đà Lạt phố. Có người nói nếu đến Đà Lạt cùng người yêu thì tình cảm sẽ vỡ tan. Lắm lúc lại nghe câu chuyện đến Đà Lạt vào mùa mưa dễ khiến con người ta thêm muộn phiền, dễ nghĩ đến chuyện sinh ly tử biệt. Nhưng dù có bao nhiêu giai thoại đi nữa, thì Đà Lạt vẫn là một phần thanh xuân không thể quên của những năm tháng tuổi trẻ. Đà Lạt lạ lắm, mang cho người ta chút cô đơn nhưng lại vô cùng bình yên. Mọi thứ ở Đà Lạt thân quen đến lạ. Đà Lạt thời tiết ẩm ương khi một ngày lại xuất hiện đủ 4 mùa đối lập. Chẳng có gì bất ngờ khi trời đang hửng nắng lại bất chợt xuất hiện cơn mưa phùn cả, ‘đặc sản’ Đà Lạt mà. Mà Đà Lạt ngộ lắm, mùa nào cũng có hoa, có lá, có sự tươi trẻ tràn trề. Cứ đi vài mét là có cây xanh bao phủ, cách vài ngôi nhà lại có một bụi hoa sắc màu rực rỡ.
Vài lần trước có đến Đà Lạt cùng người yêu, tuy tình cảm không thành nhưng chả thể đổ lỗi cho Đà Lạt. Không hiểu sao mỗi lúc thấy cuộc sống áp lực, lại muốn xách balo lên và chạy trốn đến Đà Lạt. Ở đây không có người thân để an ủi, cũng không có hoạt động gì vui tươi để mình tạm quên nỗi buồn. Chỉ biết là ở đây, mình được bình yên và an toàn. Có lẽ sự an yên này bắt nguồn từ sự dân dã thân thuộc của Đà Lạt. Ở đây, người lớn xưng với người trẻ là cô, chú và con, nghe dễ thương ha. Những gánh hàng rong, những lời mời gọi làm mình mường tượng đến cảnh họp chợ chốn quê xa. Những con đường dốc thoai thoải không cần cây đèn xanh đỏ. Những khu vườn trồng hoa và rau rộng lớn treo mình trên triền núi. Đà Lạt huyền bí ẩn mình thoắt ẩn thoắt hiện giữa làn sương mù trắng xóa. Vẻ đẹp nên thơ của Đà Lạt không thể gói gọn trong vài dòng chữ miêu tả, mà phải được thấy tận mắt, cảm nhận bằng tất cả giác quan. Và một điều rất kì lạ, đó là ăn món gì ở Đà Lạt cũng sẽ thấy ngon miệng hơn. Một căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn, mảnh đất nhỏ trồng hoa và rau xanh cùng vài chú chó chạy quanh, đó chính là những mong muốn của mình khi lần đầu ghé chân đến Đà lạt.
Đà Lạt không có tòa nhà chọc tầng hay sự náo nhiệt của phố thị, nó mang một nét đẹp rất riêng, rất thơ. Không xa hoa phù phiếm, không cần gồng mình để bắt kịp guồng quay đổi mới, Đà Lạt vẫn lặng lẽ giữ nét riêng cho mình, sẵn sàng là nơi trú ngụ, chở che cho những tâm hồn mang trong mình nhiều vết thương. Và mong là Đà Lạt sẽ mãi luôn như thế, sẽ mãi là ngôi nhà an yên và đẹp đẽ.
BTT